HUỲNH TÂM HOÀI Tập Truyện Ngắn"KẺ ĐÀO HUYỆT"

Kẻ Đào Huyệt là một tập truyện thật dài hơi… Nó bị treo cổ khi mới hình thành tập bản thảo đi kiểm duyệt năm 1970. Nó bị thất lạc và cuộn mình trong nhiều ngày tháng dài trăn trở. Nó được bồi đấp qua dòng lịch sữ chiến tranh và hết chiến tranh. Tập truyện “Kẻ Đào Huyệt” cuối cùng được tiếp nối và kết thúc trong bối cảnh đời tha hương. HUỲNH TÂM HOÀI Mùa giáp Xuân Quý Tỵ năm 2013

Blog Archive

  • ▼  2025 (8)
    • ►  October (1)
    • ►  September (1)
    • ▼  August (5)
      • Bút ký chiến tranh - Đem chi xuân đến gợi thêm sầu...
      • Ông tập đoàn trưởng - Huỳnh Tâm Hoài
      • Treo ngang thác lũ - Huỳnh Tâm Hoài
      • Ngày cuối đời lính - Huỳnh Tâm Hoài
      • Mậu thân tết đầu đời lính - Huỳnh Tâm Hoài
    • ►  May (1)
  • ►  2016 (19)
    • ►  October (19)

Translate

Thursday, August 21, 2025

Bút ký chiến tranh - Đem chi xuân đến gợi thêm sầu - Huỳnh Tâm Hoài

Posted by huynh tam hoai at 6:14:00 PM 1 comment:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest

Ông tập đoàn trưởng - Huỳnh Tâm Hoài

Posted by huynh tam hoai at 6:12:00 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest

Treo ngang thác lũ - Huỳnh Tâm Hoài

Posted by huynh tam hoai at 10:03:00 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest

Ngày cuối đời lính - Huỳnh Tâm Hoài

Posted by huynh tam hoai at 9:25:00 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest

Mậu thân tết đầu đời lính - Huỳnh Tâm Hoài

Posted by huynh tam hoai at 9:25:00 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Newer Posts Older Posts Home
Subscribe to: Comments (Atom)

Đoản Văn


Số người vào xem

About Me

My photo
huynh tam hoai
View my complete profile

Thơ tình yêu



Đối mặt với gương

Nếu không có tấm gương

Tôi không nhìn được tôi

Nếu không có mặt nước hồ trong

Tôi không thấy được hình tôi gờn gợn

Sự phản ảnh luôn có trong đời

Mà nhiều lúc vô tâm

Mình cứ hoang tưởng

Và không thấy sự thay đổi

Sự thay đổi dày dò thể xác và tâm hồn

Những khi một mình

Ngồi đối mặt với hiện hửu

Hẳn nhiên là nỗi đời

Hằn trên nét mặt.

Soi rọi vào tâm hồn

Ta tri thức hiện tại như là…

Không ai cưởng lại định luật của thời gian !

Rồi trở về hư không

Tấm gương vở nát !

Trong mỗi người !


Em gái Trung Lương



Miệt vườn mát bóng che con gái

Hàng cây xanh đưa bóng ngã chập bờ

Hương cây trái hay là hương con gái

Em đi qua nghe thơm phức trời mơ

Em hiền thục như cây vừa mới nụ

Miệng đãi bôi một chút ướm tơ tình

Cây trái ngọt nên mềm môi giọng nói

Răng khểnh duyên làm say đấm mắt nhìn

Anh người lính quanh năm thường ngũ bụi

Treo võng ngồi bố trí buổi dừng quân

Khung vườn vắng từng bờ mương bóng rợp

Mận hồng đào trái chính đỏ vườn xanh

Em loáng thoáng bên nhà nung bếp lửa

Thỗi cơm chiều anh xin được ăn chung

Em liếng thoắng ơ hờ : Thôi! hõng được

Má không cho làm quen với nhà binh

Anh cụt hứng hỏi vì sao? Em nói:

Lính đi xa lính hỏng có chung tình!

Anh cười nụ, cưới em anh giãi ngũ

Về ở nhà lo vườn tược cùng em

Em cúi mặt che nụ cười e ấp

Áo ba ba hở cổ ngấn dây chuyền

Tay quạt gió lửa hừng lên đôi má

Tóc bay bay lúp xúp sợi lông măng

Em gái Trung Lương dịu hiền chân thật

Quân đi rồi em đứng ngó trông theo

Anh có hứa khi đoàn quân trở lại

Mua cho em chiếc nhẩn để làm quà

Mùa chính chiến đi hoài không qua đó

Nghe vườn xưa trận chiến tới bất ngờ

Bom đạn cày vườn hoang nhà nát

Biết em tôi con mất ở vườn xưa

Có một bận về qua khu vườn vắng

Đoàn quân đi giửa cây trái đổ tàn

Em ở đâu? Tôi bồi hồi đứng lặng

Khu vườn xưa vắng em gái Trung Lương

(Nhớ những ngày hành quân

vùng Tân Bình Thạnh Mỷ Tho 69-70)





Lục bát buồn

Cây mùa đông

Chiều ra tìm gió thổi cây
Cây trơ cành đứng hứng đầy mùa đông
Tôi tìm tôi phút chạnh lòng
Cứ như lá chết trên cành chưa rơi
Gió ơi! nhè nhẹ thổi thôi..!
Cho ta còn chút luyến đời yêu em

Ảo mơ

Đêm chờ bóng nguyệt nhô lên
Nhìn trăng treo giữa mái hiên mà buồn
Nhớ em một thoáng yêu cuồng
Mơ chi những chuyện thiên đường trống không
Vói tay muốn níu cung hằng
Lỡ chân vấp té mấy lằn sướt da



Về…tìm…nhớ


Tôi về dập nát tơ lòng
Tìm trong hư ảo những dòng tuổi xanh

Tìm người trong nắng vàng hanh
Đi chưa hết buổi cũng đành xuôi tay
Phố giờ chật nức ngược xuôi
Tôi như lạc giữa rừng người không quen
Tôi ngồi thở dóc bên đường
Ngó người qua lại để tìm bóng xưa
Sài Gòn mấy chục năm qua
Có hơn mấy chục dậm xa em rồi
Tôi ngồi nhớ lại chuyện tôi
Nghe môi vừa ướt giọt rơi nỗi sầu




Sầu

Sầu chi lật ngửa lật ngang
Sầu chi đêm cứ ngỡ ngàng chiêm bao
Sầu chi chân nhón chân cao

Leo qua cầu khỉ lắc lay tình buồn
Nhìn con nước chảy sầu tuông
Hình như thấy bóng mình dường lao đao
Sầu chi ruộng lúa rì rào
Sầu chi nhạn lạc kêu gào đêm sương
Sầu chi em khóc mình ênh
Có ai thấu được tâm cang cho mình????




Chữ dấu cuộc đời
Tặng CA, VVT

và bạn hữu có nhiều đoản khúc buồn như tôi


Chữ Tâm gắn với chữ Hoài
Cho nên sầu mãi theo ngày tháng trôi
Chữ Tôi liền với chữ Người
Loanh quanh ngày tháng ôm hoài vấn vương
Chữ Tình gắn với Chữ Thương

Gần như suốt kiếp đoạn trường vì nhau

Chữ Đời cẳng thấp cẳng cao
Vấp chân trượt dốc lao đao phận người
Chừng nào nhấm mắt tay xuôi
Có ai ngồi khóc cho tôi giọt tình???



Tuổi mười ba

Quen nhau từ thuở mười ba
Lúc còn kẹp tóc nhỏng nha cò cò

Lội sông rượt bắt quanh co
Đuổi nhau xà nẹo kéo co kéo dài
Một hôm anh chộp ngực ai
Hở khuy nút áo để phơi da hồng
Giận ai mặt lại đỏ rân
Dòng sông con nước lớn ròng... ghét anh!
Mấy mùa nước đổ loanh quanh
Em ngồi nhìn đám lục bình trôi sông
Em nay cô gái xuân hồng
Anh đi chinh chiến không lần gặp nhau
Nhớ hoài cái dấu ngón tay
Đụng nơi ngực ấm những ngày mười ba


Một thời muối quẹt, mắm kho

Một thời muối quẹt, mắm kho

Lửa rơm hơ tiếng ầu ơ dí dầu

Một thời xa mút cần câu

Quẩy đuôi cá lội biết đâu mà dò

Một thời bên mẹ tròn vo

Vòng tay, hương tóc mùi tro phả hồn

Vuột đi…Một cõi thăng trằm

Xa lơ xa lắc vói tầm mẹ mong

Bây giờ ngồi gậm mông lung

Muối tiêu rắc rát trên lưng vở đời

Đôi khi kêu tiếng Mẹ Ơi!

Khỏ đôi đủa dội những lời ca dao

Đói lòng tay quẹt, mắt lau

Mẹ Ơi! Con sắp qua cầu tử sinh

Vẫn còn nhớ mẹ như in

Mắm kho, muối quẹt mà tình…Mẹ Ơi!

NHỚ NGHÈO

Nhánh củi đưa ngọn lửa nung

Cái ơ nồi đất thơm lừng cá kho

Chiếc đủa xoây trở trong ơ

Mùi thơm hành tỏi trộn vừa mùi quê

Có hương tóc mẹ gội tro

Sau lưng áo ướt …tuổi thơ quấn hồn

Cái thời mùi mẩn nghèo trơn

Chan canh một…lùa miếng cơm mặn mòi

Bên nây ngồi nhớ một thời

Buồn so đôi đủa…buồn ơi! Nhớ nghèo…!

BỜ CÁT LỠ

Tặng Chính, em Ánh và Cúc

Biển ơi! Biển ngàn năm sóng vỗ

Bờ cát buồn…mất dấu bước chân qua

Con dã tràng bới tìm hoài công mãi

Xót xa tan bọt vướng bóng chiều tà

Hoài cố..! Người xưa tìm dĩ vãng

Mắt xa xăm… hình bóng cũ còn kia

Mà thiên thu nhòa lấp …những chia lìa

Người hóa vãng… người ngùi nghiêng tóc trắng

Biển ơi! Biển ngàn năm vẫn động

Có bao giờ dừng lại lớp sóng đưa

Cho ta tìm lại dấu vết ngày xưa

Ô! Ta… con dã tràng bồi cát lỡ…!

Nhớ bạn xưa

Người xưa đà khuất bóng

Lâu…!Chưa tạnh nhớ thương

Nhìn di ảnh bạn cũ

Ngùi nhớ mắt cay nồng

Hồn bây giờ ở đâu?

Bạch Dương! Hởi Bạch Dương!

ĐA TÌNH

Em độc địa rải nụ cười quyến rủ

Tôi đa tình mắt cứ ngó trân trân

Em trơn trợt …tôi dò chân té sấp

Lúc hoàn hồn...em biến dạng người dưng

Cơn mê hoặc cứ tuồng luông dụ khị

Tôi còn khờ dù tóc đã hoa râm…!

Ba cái chuyện lăng nhăng lố nhố

Chọc quê hoài mà hỏng bỏ…để dành

Xâu một chuổi nợ duyên gì lảng nhách…!

Nhờ vậy tôi làm thơ tình thật mùi

Đâu khách sáo…Tôi rất giàu tưởng tượng

Nên cũng phê qua những phút rong chơi…

HOA MUỐNG BIỂN

Bên triền bờ cát nắng mưa

Bao năm gió đẩy gió đưa cát chày

Phận em bò bãi cát dài

Bám truông đất lỡ .. đất bồi mong manh

Cô đơn hoa nở bờ hoang

Muốn(g) đem tâm sự …nhả hương phơi lòng

Nắng lên tim tím bên đường

Có ai vọng động…? Người dường vô tâm!

Ngoài kia sóng biển thì thầm

Muống ơi! phận bạc bò quanh bờ chiều…!

Dã tràng ngó động cát xiêu

Thương hoa rủ nắng tàn theo đêm dài….

Quê hương còn nhớ mãi

Quê hương như sợi tơ tằm

Quấn quanh thân nhớ cuốn trăm lá tròn

Quê hương sợi nắng tươi non

Vướng con mắt ngó nắng vòm bên nây

Quê hương lá biếc bóng cây

Cam,chanh,bưởi,mướp che dầy liếp rau

Quê hương và miếng cơm nhai

Húp canh chua cá thơm mùi ngò om

Quê hương bầu luột, mắm nêm

Quê hương muối quẹt, nước cơm nóng vừa

Ngồi nhơi nhớ chuyện đời xưa

Quê hương một thuở tóc cua miểng dừa

Quê hương lội ruộng bắt cua

Quê hương chèo dọc con đò lưới thưa

Quê hương một thuở quê mùa

Nhớ Ba, nhớ Má -Gió lùa ca dao

Võng đưa cỗng nhớ dạt dào?

Mưa Ca-Li -Giọt đổ mau ngoài trời

Quê hương nhớ quá-Buồn ơi!

Hát câu vọng cỗ chơi vơi điệu sầu…!

Hướng Hồn Lạc Đạo

Đêm Noel nhấp chén rượu hồng

Nghe vọng tưởng một trời ngây ngất

Nghiêng tóc trắng dốc đời tất bật

Đêm vô cùng Thánh nhạc nhả âm

Thâm thẩm tuyết rơi che nguyệt khuất

Động vành hương tỏa chốn hoang sơn

Chuông vang hồi đổ mừng Thiên Chúa

Đêm mấy nghìn năm Ngài Giáng trần

Đức tin nơi Đấng Thiên ngự trị

Ẩn mình như Phật ở trong tâm

Bác Ái xả mình trên Thánh Giá

Từ Bi cứu độ cõi u minh

Chúa- Phật trãi qua nhiều biến cuộc

Vẫn còn vang vọng mãi hồng ân

Đêm nay ngồi vọng mê Thánh tưởng

Sáng mai thức dậy chút lạc tâm

Nẻo đời sắc tướng vô vô ngã

Cõi tục u minh chốn ta bà

Thiên đường địa ngục đường lên xuống

Ta biết về đâu phận số ta…?

QUÁN LẠC PHÚC

Cứ xả đời theo hào quang nguyệt

Quên chân dẫm đất lối cỏ hoa

Ngan ngát hương bay loài dạ thảo

Tóc tựa vai ngang em mượt mà

Buổi sáng hừng đông ngày mới tới

Ta còn hớp ngụm đắng cà phê

Chút ngọt của đường pha đầu lưởi

Vẫn còn phơi phới những thăng hoa

Tóc đã pha sương viền muối trắng

Nổi nhớ còn vun trán nhăn da

Mấy chục năm trôi… trong với đục

Óc còn minh mẫn…

Cứ chạy lòng vòng tìm thú vui

Trong ta cứ với mỗi nụ cười

Đã là hạnh ngộ niềm hoan lạc

Chính trong tâm phúc…. những lụa là

Những nhánh sông về biển Mẹ

Con sông chảy chia dòng miền châu thổ

Nhánh phù pha bồi lấp cánh đồng thơm

Những dòng sông chảy mãi không ngừng

Con nước vỗ gập ghềnh ra biển lớn

Vận nước nổi trôi bao lần luân chuyển

Mẹ kiên lòng ký gởi những đàn con

Tình yêu quê gắn chặt mãi trong lòng

Dù oan trái vết hằn qua trong- đục

Những đứa con yêu quê hương tổ quốc

Vẫn chia dòng hàn gắn vết thương đau

Cho dù nay mẹ bạc sóng mái đầu

Mẹ còn đó chờ nhánh thương khoắc khoải

Gió rì rào thổi qua mùa lúa nở

Cánh cò xưa bay trắng cánh đồng mơ

Đàn con muôn phương của mẹ quay về

Xuân tươi thắm mẹ ôm con từng đứa

Mùa đau thương rồi sẽ không còn nửa

Từng nhánh sông chảy vào biển hiền hòa

Biển mẹ…vòng tay mở rộng bao la

Trùng dương rộng- mùa yêu thương vỗ sóng

Độc ẩm đêm thu...

Chén đầy uống cạn...đắng cùng cay

Bóng ai chếch choáng mộng vơi đầy

Chợt đến...Mùa thu!Cơn gió thoảng

Hồn ta chừng gặp giửa cơn say

Em về còn động sương mái tóc

Nghiêng vai vừa chạm một dòng thơm...?

Gờn gợn xẻ đôi màu ánh nguyệt

Chuốt mộng về em...chút mộng thường

Dòng ngân sóng sánh ánh sao rơi

Đôi cánh chim Ô đã rụng rời

Thì chẳng mong chi ta gặp được...!

Một chút hương tình ...Say!...tình ơi!

Thu lại nối vàng... lá thu rơi

Mình ta độc ẩm giửa mây trời

Uống chén tàn canh...nhìn nguyệt khuất

Ta hầu đêm tạnh chén buồn môi...!



TÔI ĐI TÌM BÓNG

Hình như có lúc tôi mãi tìm bóng?

Bóng chập chờn trước gió bóng lao xao

Bóng chiêm bao ngã nghiêng trong giấc mộng

Bóng vói hoài nhưng có bắt được đâu…!

Tôi huỷ hoại những tháng ngày theo bóng

Rồi thở than đời sao quá buồn đau

Tôi tất bật hoài nghi đời cạn kiệt

Hạnh phúc đâu tôi không thấy bao giờ

Có một bửa theo bóng đời vấp ngã

Tôi đè lên ngay dưới bóng của tôi

Tôi chợt hiểu chính ngay tôi và bóng

Có đâu xa mà tìm mãi không thôi

Tôi ngồi lên nhìn bóng tôi trước mặt

Tôi thầm thì nói với bóng có sao đâu?

Mầy với tao cuộc hành trình đi suốt

Một cuộc đời đôi bạn đến trăm năm

Tôi quay về với bản ngã của chính tôi

Và cuộc sống quanh mình như hiện có

Nhìn gia đình quay quần trong êm ả

Xớt chia nhau cùng hiền phụ ngọt bùi

Với con cháu mỗi ngày thêm đông lớn

Hạnh phúc nầy vừa đủ với yêu thương

Đến lúc đó không bao giờ tôi nhớ bóng

Cả khi đi trong nắng -bóng thênh thang



RƯỢU LẺ

Trời tháng ba sao còn nghe lành lạnh

Bảo miền Đông làm gió rét Cali

Mây xuống thấp, trời chợt mưa lất phất

Làm nỗi buồn vương xám một màu chì

Kéo cổ áo…gió vừa lùa lạnh giá

Cơn ho khan làm lòng ngực hơi rang

Buổi sáng mơ hồ trong đáy vọng

Ngồi nhìn mưa…uống một hớp rượu vang

Như hừng chí muốn uống thêm ly nửa

Rượu một mình …ta ngồi uống khơi khơi

Ai bậu bạn…? xứ người vơi bầu bạn

Riết cũng quen…rượu chỉ uống lẻ loi

Anh nhà quê

Đâu phải anh nhà quê nào cũng chân chất

Cho dù miền Nam hay miền Bắc

Cũng có loại người xảo trá vong tâm

Đâu phải anh nhà quê nào cũng một mực sắc son

Yêu đất nước, yêu quê mình nơi cố quốc

Anh nhà quê thuở xưa chân đất

Lội bùn lầy bê bết áo mồ hôi

Với con trâu cày xới mảnh đất bồi

Cùng ai đó cất câu hò, câu hát

Ngồi bờ đê nhai miếng cơm tẻ nhạt

Miếng mắm kho cùng những đọt rau hoang

Hương tình quê hòa giọt nước giếng trong

Người giử đất, người mài gươm kiến quốc

Khi đồng quê bọn cường hào áp bức

Khi ngoại xâm chà đạp đất quê ta

Anh nhà quê bỏ ruộng lánh xa nhà

Cùng dân tộc trổi hồi chuông cứu quốc

Dẹp cường hào, đánh tan loài cướp bốc

Giử cánh đồng thơm lại lúa đơm bông

Có anh nhà quê bám đất ân cần

Cần cù với đồng xưa, vườn cũ

Cùng làng quê, tình quê…máu mủ…

Luôn ân cần tình nghĩa sắc son

Anh nhà quê …bỏ quê... lại đổi lòng

Về thành thị bởi qua mùa tráo trận

Mang giày bóng, khoát trên mình áo gấm

Mặt nghểnh cao mang áo mão cân đai

Đôi kính mát nhìn bóng đổi quái thai

Thành một kẻ vô tâm vô loại

Cứ vun xén cho đầy kho đầy túi

Mặc làng quê héo hắt bóng tre đưa

Mặc con đê cỏ úa nắng qua mùa

Mặc gió rét mẹ già bên mái lá

Mặc đứa trẻ đói lòng khóc lả

Mặc vợ hiền tất bật với đàn con

Anh nhà quê ở trên chính quê hương

Nhưng hồn anh là một người xa lạ

Anh bây giờ thờ đô la, vàng lá





LUAN HUYNH. Picture Window theme. Powered by Blogger.

Followers